Chương 2

Cả Trường Trung Học Đều Biết Bạn Trai Tôi

11.327 chữ

31-12-2022

Đồng hồ báo thức kêu ba lần mới bị người ta mò mẫm tắt đi, bạn cùng phòng giường kế bên trở mình, tiếp tục ngáy.

Lâm Mộc Nhuận mở mắt, cặp lông mi dài rũ xuống, đôi mắt màu trà đọng đầy nước mắt sinh lý.

Hôm qua dính mưa, còn thêm việc chưa quen với khí hậu nơi đây nên sau khi mơ màng tỉnh dậy, cậu cảm thấy cả người đều đau nhức.

Tiếng điều hòa cũng trở nên to hơn trong căn phòng yên tĩnh, Lâm Mộc Nhuận vươn tay kiểm tra độ ấm trên trán nhưng vẫn không biết được rốt cuộc là nóng hay không.

Trời đã sáng hẳn, ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào, Lâm Mộc Nhuận nheo mắt nhìn chằm chằm tia sáng kia một lúc rồi đứng dậy thay quần áo.

Mới vừa rửa mặt xong đã nghe thấy một trận "binh binh bang bang", bạn cùng phòng Trình Tùng nhảy khỏi giường với cái đầu như tổ quạ.

"Chết rồi chết rồi! Hôm nay đến phiên mình trực nhật!"

Nói xong cậu ta hai ba bước đã thay xong quần áo, vội vàng cài khuy rồi phóng vào nhà vệ sinh.

Lâm Mộc Nhuận lấy một gói kẹo ngậm họng ra từ đống hành lý của mình, uống một ngụm nước ấm rồi nhét gói kẹo vào cặp sách.

"Lâm Mộc Nhuận, cậu bị sốt hả?" Trình Tùng vừa đánh răng rửa mặt trong ba phút bước ra từ nhà vệ sinh, trên mặt vẫn còn chút bọt nước: "Mặt đỏ hết rồi kìa, đến phòng y tế nhé?"

Cổ họng của Lâm Mộc Nhuận rất khó chịu, cậu đeo kính lên, khàn khàn nói: "Không cần đâu."

"Nếu không chịu được thì nhớ xin phép đi nghỉ đấy." Trình Tùng vác cặp lao ra ngoài: "Tôi đi trước đây, hôm nay tôi phải trực nhật rồi, buổi tối gặp sau."

"Hẹn gặp lại." Lâm Mộc Nhuận đóng cặp sách.

Trước khi Lâm Mộc Nhuận chuyển đến, phòng 309 này chỉ có đúng một người ở là Trình Tùng.

Ban đầu có một học sinh lớp 1 ở đây, nhưng sang học kỳ hai cậu ta đã góp tiền sang hoa viên Cảnh Sơn sống cùng bạn, bây giờ Lâm Mộc Nhuận đến, phòng một người liền thành phòng hai người.

Đám con trai tầm tuổi này đa số đều có [email protected] muốn độc chiếm lãnh thổ, nhưng Trình Tùng bên lớp 4 lại vừa sợ ma vừa sợ bóng tối, chịu đựng cả một học kỳ mới có bạn chuyển tới, đương nhiên cậu ta sẽ không ghét bỏ.

Mùa thu ở Giang Nam luôn đi kèm với mưa bão, thời tiết cũng cực nóng.

Hôm nay là một ngày nắng, Lâm Mộc Nhuận vừa ra khỏi phòng đã phải nheo mắt vì ánh mặt trời chói chang.

Bầu không khí học tập ở nhất trung rất tốt, cho dù đang trên đường cũng có rất nhiều học sinh đeo tai nghe nghiền ngẫm các đề Anh văn.

Chương trình học và bài tập của khối 11 tuy không gay gắt như khối 12 nhưng là lớp thực nghiệm thì đồng nghĩa với việc sẽ có nhiều cơ hội tranh đua học bổng đi du học hơn.

Để cam đoan về chất lượng học tập, trường học đã xây lại bốn lớp thực nghiệm gồm ban khoa học tự nhiên và xã hội trên tòa nhà dạy mới, theo lời Trình Tùng thì các lớp đó ở tít trên tầng cao nhất, thật khổ sở cho đám học sinh suốt ngày phải leo cầu thang.

Phong cảnh bên trên đúng là rất đẹp, lại còn không bị ai quấy rầy, nhưng khi chuông tan học vang lên, đám năm nhất ở gần thì được hưởng lợi, các đàn anh đàn chị có muốn ăn cơm nóng cũng không được.

Khi lên đến tầng ba, Lâm Mộc Nhuận bắt đầu thấy khó thở vì sốt cao, cậu tạm dừng chân, nâng tay sờ trán, phát hiện cả hai má đã nóng bừng.

"Bạn học ơi xin nhường đường một chút!"

Trên hành lang rất nhiều học sinh, Lâm Mộc Nhuận nghiêng người để một nam sinh ôm một chồng sách lớn đi trước.

"Cảm ơn nhé người anh em." Nam sinh kia hai ba bước chạy lên cầu thang.

Lâm Mộc Nhuận hơi loạng choạng, đẩy lại gọng kính bị mồ hôi thấm ướt, đầu cậu rất đau, đứng tại chỗ điều chỉnh một hồi rồi mới chậm rãi dựa tường đi lên tầng năm.

"Cậu xem đứa đằng kia kìa." Cách cậu không xa, một nam sinh đeo kính đen vỗ vai nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa bên cạnh.

"Ai cơ?" Nữ sinh hỏi.

"Cậu ta ấy, cái cậu không mặc đồng phục kia đó." Nam sinh nâng ngón tay chỉ bóng dáng Lâm Mộc Nhuận, thấp giọng lải nhải: "Thể lực thế này là kém quá rồi, mới leo có mấy tầng mà đã mệt như vậy."

Nữ sinh nhìn theo hướng cậu ta chỉ một lát, phản bác lại: "Cậu quan tâm nhiều thế làm gì? Nhỡ đâu cậu ấy bị bệnh, cậu xem tai với cổ người ta đã đỏ hết lên rồi kìa."

"Thời tiết hôm nay nóng như vậy, mặt mũi đỏ lên cũng là chuyện thường mà? Cách xa thế này làm sao cậu thấy được đứa đó có bệnh hay không, theo tôi ấy à, là do thể lực cậu ta quá kém thôi, đúng không Bân ca?" Nam sinh quay đầu hỏi Tư Bân đang đứng bên cạnh.

"Tôi thấy bài tập của cậu chắc ít quá rồi, rảnh đến mức đi quản chuyện của người khác." Nữ sinh bĩu môi: "Tôi vào lớp trước nha Bân ca." Nói xong cô nàng vẫy tay với Tư Bân, đi đến phòng học của lớp phổ thông.

Tư Bân ngẩng đầu nhìn Lâm Mộc Nhuận đang ở giữa đám học sinh, không nói gì.

Sáng thứ hai hàng tuần đều phải tổ chức lễ chào cờ, khi Lâm Mộc Nhuận đi vào phòng học thì hơn nửa lớp đã có mặt.

Đám học sinh này hoặc là đã học với nhau một năm, hoặc là đã cùng học bổ túc với nhau trong 3 tháng hè sau khi khối 11 chia ban nên đều quen biết, một gương mặt xa lạ đột nhiên xuất hiện khiến bọn họ bắt đầu nhỏ giọng bàn tán.

"Cậu ấy đi nhầm lớp à?" Nữ sinh ngồi gần cửa ra vào hỏi lớp trưởng đang ngồi bên cạnh.

"Người ta là học sinh chuyển trường." Lớp trưởng Hoàng Hạo nắm bắt thông tin rõ hơn những người khác nhiều.

"Lớp 11 rồi còn chuyển trường á?" Nữ sinh nhìn thoáng qua Lâm Mộc Nhuận, dùng bút chọc chọc vào Hoàng Hạo đang xác nhận lại.

"Trông cậu ấy đẹp trai thật, cậu quen không?"

Lớp trưởng đấy kính, nghiêm mặt nói: "Dư Thiến Di, nghe lời khuyên của tôi, lớp 11 vẫn chỉ nên tập trung vào việc học thôi."

"Nói gì đó?" Dư Thiến Di trừng mắt nhìn cậu ta, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn mở cuốn sách tổng hợp mới phát hành ra.

Sau đợt xôn xao lúc đầu thì lớp học cũng đã yên tĩnh lại.

Lâm Mộc Nhuận đi đến ngồi xuống bàn còn trống, lấy sách vở ra tự học.

Hai mươi phút sau tiếng chuông bắt đầu reo, học sinh lớp 2 lúc này mới bỏ hết bút xuống, tốp năm tốp ba chạy xuống sân thể dục tham dự lễ chào cờ.

"Lâm Mộc Nhuận, em đi theo tôi một lát." Chủ nhiệm lớp đứng trước cửa phòng học.

Lâm Mộc Nhuận buông bút, đi theo chủ nhiệm đến văn phòng giáo viên.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1.

Một Ngàn Năm Về Sau

2.

Alpha Vị Hoa Hồng

3.

Lưới Tình: Đại Boss Siêu Cuồng Bạo, Nhẹ Chút Thôi

4.

[Ngôn Tình] Sống Chung

=====================================

"Tôi thấy sắc mặt em không được tốt lắm, có phải bị cảm rồi không?" Chủ nhiệm lớp lấy tập đề kiểm tra nhập học ra từ trong ngăn kéo bàn rồi đưa cho cậu.

"Chắc là bị sốt ạ." Lâm Mộc Nhuận nhận lấy bài kiểm tra: "Chiều nay em sẽ nộp lại phần chữa những câu sai."

"Không phải vội chữa bài đâu, tôi nghe giọng em khàn lắm rồi." Chủ nhiệm lớp mở ngăn kéo lấy ra một viên kẹo ngậm ho cho cậu: "Bài kiểm tra toán của em tôi đã chấm rồi, 140 điểm, kết quả rất đẹp, các thầy cô khác đều nói thành tích của em tốt lắm, nhất là giáo viên ngữ văn, cô ấy khen bài văn của em mãi."

"Nhưng phải chú ý sức khỏe, em vừa từ thành phố H đến nên chưa quen khí hậu cũng là chuyện thường, khối 11 mới chia ban, chiến tranh còn dài, thân thể khỏe mạnh mới có thể thắng trong cuộc chiến thi đại học mà, em thấy đúng không?"

Lâm Mộc Nhuận gật đầu: "Cảm ơn cô, em sẽ chú ý."

"Chào cờ lát nữa em tạm thời đừng đi, đến phòng y tế xem trước đã, nếu cần truyền nước thì bảo giáo viên y tế gọi cho tôi để xin phép." Chủ nhiệm lớp chỉ sân thể dục đối diện với ký túc xá, nói: "Phòng y tế ngay dưới ký túc xá kia, em tự đi đi."

"Vâng ạ, cảm ơn cô." Lâm Mộc Nhuận cầm bài kiểm tra rời khỏi văn phòng.

"Cô Lý, đây là em học sinh hôm qua cô khen ngợi hết lời đó hả?" Sau khi cậu đi, giáo viên dạy văn của lớp 3 ngẩng đầu hỏi.

"Là em ấy đấy, không ngờ rằng em ấy có thể giải được đề nâng cao này, trong hai lớp tôi dạy, chỉ có em ấy và Tư Bân là có thể làm hết toàn bộ đề này thôi." Cô Lý cười cười trả lời.

"Ngạc nhiên thật đó! Tư Bân làm được thì cũng chẳng lạ gì, nhưng học sinh tốt như thế, trường cũ của em ấy sao lại đồng ý cho chuyển đi chứ?" Giáo viên lớp 3 tiếp tục khen: "Tôi xem qua bài văn của em ấy rồi, dàn ý tốt hơn rất nhiều học sinh khác, dẫn chứng cũng rõ ràng mạch lạc, tuyệt đối có thể coi là một bài văn mẫu xuất sắc."

"Trường cũ của em ấy có muốn giữ lại cũng không được." Cô Lý thở dài: "Ông nội em ấy mới qua đời vào mùa hè năm nay, em ấy chỉ là vị thành niên nên đành đến đây để nương nhờ họ hàng."

"Nương nhờ họ hàng sao?" Giáo viên văn kinh ngạc nói: "Vậy cha mẹ em ấy đâu?"

"Mẹ em ấy vừa sinh con xong đã mất rồi, cha thì gặp tai nạn xe năm em ấy mười tuổi......" Cô Lý thấp giọng cảm thán: "Đứa trẻ này số khổ, từ nhỏ em ấy và ông nội đã phải sống dựa vào nhau."

Khi Lâm Mộc Nhuận tìm được phòng y tế ở bên kia sân thể dục thì hai thái dương đã thấm ướt mồ hôi.

Thể chất của cậu thuộc loại không dễ đổ mồ hôi, nhưng cậu thật sự không chịu nổi sự tra tấn mà nắng gắt cuối thu và cơn sốt cao mang đến.

Kính đặt trên sống mũi cứ liên tục tuột xuống, cậu đành tháo nó ra, cất vào trong túi.

Giáo viên y tế vừa bật máy tính lên đã nhìn thấy Lâm Mộc Nhuận đẩy cửa bước vào, cô vội đưa khăn tay cho cậu: "Em mau lau mồ hôi đi, ở đây bật điều hòa."

"Không thoải mái sao?" Giáo viên y tế là một người phụ nữ trung niên dịu dàng, cô vừa đeo khẩu trang vừa nói.

"Bị sốt ạ." Lâm Mộc Nhuận trả lời.

Giáo viên y tế lấy sổ ghi tên ra đưa cho cậu: "Em điền ngày tháng, lớp và tên vào trước đã, cô sẽ lấy nhiệt kế cho em."

Lâm Mộc Nhuận cầm bút điền thông tin cá nhân vào sổ.

"Học sinh lớp 11 à? Còn là ban trọng điểm nữa." Cô y tế nhìn thoáng qua lớp của cậu, bắt đầu điền thông tin vào máy tính: "Đợi một chút xem nhiệt độ cơ thể thế nào, nếu sốt cao quá thì chắc phải truyền nước muối, việc học quan trọng nhưng vẫn không thể ngó lơ sức khỏe."

"Vâng ạ." Lâm Mộc Nhuận gật đầu.

Sau khi kiểm tra sơ qua, giáo viên kê đơn thuốc cho cậu.

"Ba mươi chín độ, em sốt hơi cao rồi." Cô y tế ghi lại vào hồ sơ bệnh án, bảo cậu đi tìm y tá để lấy thuốc, "Bây giờ uống thuốc hạ sốt trước đi, ngày mai ngày kia nhớ dành thời gian đến đây truyền nước."

Lâm Mộc Nhuận dạ một câu, mang đơn lên phòng để lấy thuốc.

Đồng hồ treo tường trong phòng truyền nước đã chỉ đến 7 giờ 30, Lâm Mộc Nhuận ngồi xuống một cái ghế bên cửa sổ trong khi chờ y tá đến.

Lúc y tá đẩy cửa tiến vào đã thấy cậu đang vẽ tranh vào mặt sau bài kiểm tra.

"Chăm chú quá nhỉ bạn học?" Y tá cười cười kéo ngăn bàn ra, "Tay nào đây?"

"Tay phải ạ." Lâm Mộc Nhuận vươn tay phải ra.

"Nghe nhiều người nói ai thuận tay trái đều rất thông minh, thành tích của em chắc cũng tốt lắm nhỉ, đã nghĩ xem tương lai sẽ vào trường nào chưa?" Y tá hỏi sau khi đã tiêm xong, cô đóng túi nilon lại.

"Còn xem đã ạ." Lâm Mộc Nhuận nói qua loa.

Lễ chào cờ bắt đầu, các lãnh đạo và đại diện học sinh vẫn lên phát biểu như thường.

"Kính thưa các vị đại biểu và các bạn học sinh thân mến, chào buổi sáng."

Âm thanh được microphone khuếch đại hơi méo mó nhưng vẫn nghe ra được tông giọng trầm trầm.

"Em là Tư Bân, học sinh lớp 11-1 ban khoa học xã hội."

Lâm Mộc Nhuận ngẩng đầu, nhìn về hướng sân thể dục xa xa xuyên qua kính cửa sổ của phòng truyền dịch.

"Lớp 11-1 ban khoa học xã hội?" Y tá còn chưa rời khỏi phòng liền ngẩng đầu lẩm bẩm: "Sao Tư Bân lại chuyển đến ban khoa học xã hội nhỉ?"

Với khoảng cách từ đây đến sân thể dục, Lâm Mộc Nhuận chỉ có thể nhìn thấy một bóng người mơ hồ trong bộ đồng phục đang đứng trên sân khấu, tay cậu vừa động, cây bút chì than liền quay hai vòng quanh ngón tay dài.

"Em học sinh này cũng học lớp 11 nhỉ, em có biết Tư Bân không?" Y tá hỏi.

"Không ạ." Lâm Mộc Nhuận rời mắt.

Tác giả có lời muốn nói:

Chị y tá: Bạn học, em có biết Tư Bân không?

Lâm Mộc Nhuận: Không biết

Tư Bân: QAQ.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!